Chồng tôi là tiến sĩ, đi ra ngoài rất khéo nhưng về nhà chỉ ra lệnh. Chồng tôi cũng bồ bịch nhưng chưa bao giờ thú nhận, nếu có hỏi thì chửi hơn cả dân xã hội đen. Tôi chưa bắt gặp họ trai trên gái dưới mà chỉ thấy nhắn tin vu vơ nhưng nhận thức của tiến sĩ nhà tôi coi đó là thường. Năm 2006, anh tâm tình với một đồng nghiệp cùng phòng khi chị này đang ly thân chồng. Chị đồng nghiệp này cũng vô duyên, viết thư mông lung "Em tuổi Hợi, người Hà Nội cứ ngỡ là sướng nhưng lại khổ". Tôi mấy lần định làm to chuyện nhưng thấy coi thường họ quá.
Không những vậy anh còn cặp kè với cô giáo viên đại học, là người yêu cũ của anh bạn thân. Tôi biết cách họ quan tâm nhau, tháng 5 vừa rồi cô bồ ra Hải Phòng rồi gặp chồng tôi, đưa thuốc để mong chồng tôi giữ sức khỏe. Chắc các anh chị nghĩ tại sao tôi lại tiếp tục sống với chồng? Anh chị nào đã bỏ chồng sẽ hiểu quyết định ly dị không đơn giản. Nghĩ đến con, còn mình thì đằng nào cũng không có ý định lấy chồng nữa nên tôi tạm thời để vậy một thời gian. Tôi biết bọn họ sẽ phải trả giá, trả giá chính sự nghiệp của họ. Tôi đã nhìn thấy sự mất mát sự nghiệp của chồng mà tôi luôn cảm thấy do đạo đức của con người anh gây ra.
Tôi từng dằn vặt bản thân đã không quan tâm chồng để anh phải đi lang chạ, giờ nhìn lại thấy đúng là anh đã "hết thuốc chữa". Cô bồ trong Sài Gòn đang dang dở thì hiện tại chồng tôi lại quan tâm hướng dẫn một cô gái muốn làm tiến sĩ về thuế. Cô bạn này cũng bế tắc với gia đình và có thể lặp lại chu trình như với 2 cô bồ trên. Vài tuần cô lại chủ động hẹn chồng tôi ăn trưa, tán tỉnh. Tôi biết hết mà ngán ngẩm và đang nhìn từ xa xem họ sẽ diễn tuồng đến đâu.
Quả thực trình độ không nói lên điều gì, một khi mình lấy phải người chồng/vợ vô trách nhiệm thì họ luôn tìm mọi cách đổ lỗi cho mình thôi. Người đàn ông có trách nhiệm phải luôn thể hiện trên vợ một bậc về ứng xử, còn chồng tôi chỉ có một thủ đoạn là chiến tranh lạnh. Sau tất cả, tôi tập trung công việc trước, chăm các con, lo lắng vun vén cho thân mình để trường hợp xấu nhất vẫn sống vui sống khỏe. Tôi đã thành lập một nhóm cô đơn và tự lên kế hoạch hưởng thụ cùng nhau.
Tôi viết bài này chỉ mong tham khảo anh chị có hoàn cảnh giống tôi, có ai hoàn toàn mất niềm tin vào tình vợ chồng như tôi không? Nếu anh nào trình độ tiến sĩ mà đọc được thì mong các anh hãy nghĩ lại, sống tốt hơn với gia đình. Đạo đức quan trọng hơn học vấn, mong các anh hơn vợ về đạo đức. Người ta bảo nhìn cách ứng xử của vợ thì biết được người chồng thế nào nhưng trước khi trách vợ mong các anh nhìn lại mình nhé.
Luyến
0 nhận xét:
Đăng nhận xét