Chồng ơi, em sai rồi! Lẽ ra từ ngày lấy nhau em phải quản chồng thật chặt, kiểm soát chồng từ điện thoại, giờ giấc… Lẽ ra ngày xưa chồng thất nghiệp em phải bắt đi kiếm việc và làm thật nhiều tiền. Lẽ ra hàng tháng em phải yêu cầu chồng nộp lương đầy đủ, không được tự ý xài lung tung. Lẽ ra ngày xưa mỗi lần cãi nhau, em phải ngang ngược đáp trả khi chồng nói những điều không đúng, chứ không phải im lặng cho qua. Lẽ ra mỗi lần đi đâu em phải bắt chồng đưa đón như lời hứa ngày xưa chứ không phải âm thầm tự đón xe đi một mình dù khuya dù sớm. Lẽ ra mỗi lần đi công tác em phải bắt chồng nhắn tin hỏi thăm xem đã tới nơi chưa, an toàn chưa chứ không phải chỉ được ngồi nhìn cái điện thoại vô tri vô giác không biết nhận tin là gì.
Lẽ ra em phải yêu cầu chồng phải gọi điện cho em hàng ngày chứ không phải gọi mà chồng cũng không thèm nghe, đã vậy danh bạ của chồng không hề có lưu số của em. Lẽ ra em nên bớt sống vì gia đình, chăm sóc bản thân mình nhiều hơn, ích kỷ hơn thay vì cứ đi làm về lao đầu vào cơm nước, dọn dẹp, chăm con đôi khi chưa kịp thay quần áo. Lẽ ra em không nên nhận trách nhiệm nuôi dạy con từng miếng ăn giấc ngủ, từ lời nói đến tác phong để giờ khi con lớn lên ngoan hiền mạnh khỏe, học hành giỏi giang như chồng mong muốn, mà chồng lại đi kể lể với người đàn bà khác rằng em chỉ biết lo cho con mà bỏ rơi chồng, để chồng lạnh lẽo cô đơn, rằng em lạnh lùng, khô khan và rồi chồng cắm sừng lên đầu em một cách ngoạn mục.
Lẽ ra em phải đến tận nơi chồng làm việc để công khai tất cả chứng cớ ngoại tình của anh và người đàn bà đó, để cả hai phải chịu hậu quả mà mình đã gây ra, nhưng em nghĩ rồi quả báo sẽ đến với hai người sớm thôi. Cả hai người đều là phật tử thì em nghĩ biết quả báo của tội ngoại tình là gì rồi. Thêm một gia đình tan đàn xẻ nghé chẳng ích lợi gì cho bản thân em ngoại trừ xả được cơn hận trong lòng. Lẽ ra trong cơn bế tắc em phải mạnh mẽ hơn, cứng rắn hơn chứ không vùi mình trong đau khổ, không ăn không ngủ để rồi còn bị chồng mắng nhiếc coi thường: đồ đàn bà yếu đuối, bị mọi người phán sao mà xơ xác, sao mà hốc hác.
Lẽ ra ngày phát hiện ra sự thật bẽ bàng đó em phải dọn đi luôn mới đúng, nhưng rồi em lại quay về vì con, vì em chưa đủ điều kiện để con có một cuộc sống đủ đầy. Em cắn răng chấp nhận những lời đay nghiến của chồng rằng: đàn bà ngu, ai biểu yêu làm chi rồi than khổ. Đã sinh ra kiếp đàn bà là kém phước rồi nên có khổ cũng đừng than vãn. Em đã sai vì nhẫn nhịn quá mức, sai vì quá yêu con, sai vì đã tha thứ cho chồng hết lần này đến lần khác. Em đã sai chỉ vì muốn vun vén cho gia đình mà đến giờ này con phát biểu chắc cả xóm này ai cũng nghĩ mẹ tu chín kiếp mới lấy được ba. Vậy nên, để khắc phục những lỗi lầm trên, em quyết định ly hôn, chồng nhé.
Vân
0 nhận xét:
Đăng nhận xét