Thứ Hai, 12 tháng 12, 2016

Tôi là con của một người điên, thời còn trẻ mẹ cũng là một người bình thường như bao người khác. Mẹ được ông bà cho vào Sài Gòn học nghề, do gặp kẻ xấu lừa hết tiền, thần kinh của mẹ yếu nên bắt đầu có dấu hiệu của bệnh hoang tưởng. Mẹ được một người quen của gia đình đưa về nhà, sau đó mẹ trở lại bình thường rồi nhờ mai mối mà mẹ cưới chồng, là cha tôi. Vì mâu thuẫn gia đình (bố ngoại tình, bà nội ác) nên mẹ đưa tôi về ở với bà ngoại. Từ đó bệnh của mẹ nặng hơn, có năm bị một đợt mấy tháng, có năm bị 2 lần. Tôi được gia đình bên ngoại cưu mang, lúc khỏe thì mẹ lại bán xôi nuôi tôi lớn.

Vì mưu sinh nên mẹ cũng không có nhiều thời gian để ý đến tôi, hồi nhỏ tôi rất nghịch và lì lợm, đi học hay bị trêu là con người điên nên rất hay đánh nhau. Càng lớn càng ý thức được hoàn cảnh của mình, tôi cố gắng thay đổi, cũng hòa đồng với các bạn hơn trước. 

Năm lớp 11, trong một lần đi dã ngoại cùng lớp, cô bé chơi trong nhóm kéo tay dắt tôi đi. Lần đầu tiên có người ngoài để ý đến tôi, sợ tôi ở một mình buồn. Lúc đó tôi rất vui, từ đó cũng có cảm tình với cô bé. Học xong cấp 3, do không có định hướng nên tôi thi trượt đại học, lúc đó ở nơi tôi sống ngành tàu biển là được nhất lên tôi cũng đăng ký thi, thi trượt tôi xin đi học trung cấp hàng hải; còn cô bé kia vào trong Sài Gòn học. Nghỉ hè nghỉ tết bọn tôi vẫn đi chơi cùng với nhau, có lần cô bé đó tỏ tình với tôi nhưng tôi trẻ con chẳng biết gì. Khi học xong tôi chưa xin được việc, phải mất 2 năm ở nhà đi làm thuê linh tinh, lúc này tôi cũng biết một chút, cũng nhận ra tình cảm của mình nên thổ lộ với cô ấy nhưng cô ấy không nói gì. Tôi nghĩ vì còn bận học nên chưa muốn.

Chúng tôi vẫn giữ mối quan hệ như cũ nhưng không còn liên lạc điện thoại nhiều như trước. Rồi tôi xin được việc bắt đầu xuống tàu. Cuộc sống bọn chen và khắc nghiệt, đồng lương lại thấp nên cũng khó khăn, nhưng do không chơi bời gì nên tôi cũng có ít vốn. Lúc tôi đi mẹ ở nhà ốm phải cho đi trại tâm thần, vì nhà neo người nên tôi quyết định bỏ nghề. Về không xin được việc phù hợp nên tôi đi làm thuê nhiều chỗ, rồi cũng tự ra làm riêng nhưng không được, cô bé đó cũng xin về nhà làm, không ở Sài Gòn nữa, thời gian này 2 đứa không còn liên lạc, thỉnh thoảng gặp nhau qua những lần đi ăn cưới bạn, trong lòng tôi lúc nào cũng có mặc cảm.

Tôi cố gắng tìm cách nhưng không sao thoát ra khỏi suy nghĩ mình nghèo, không có bằng cấp, quan hệ cũng không, mẹ lại bị điên, làm sao đem lại hạnh phúc cho người ta? Tôi không dám mạo hiểm để tiến tới vì sợ lỡ dở bạn gái, khổ cô ấy nên đã chọn cách im lặng rời xa. Thời gian gần đây tôi xin lái taxi, rồi vừa nghe tin cô ấy sắp cưới. Tuy đã chuẩn bị tâm lý trước nhưng không hiểu sao tôi vẫn rất buồn. Thời gian này mẹ lại ốm nhiều, hay nói chuyện một mình. Tôi không thể ngủ nổi cũng không biết làm cách nào để thoát ra khỏi hoàn cảnh của mình. Tôi cũng không biết mình tồn tại để làm gì ngoài lý do phụng dưỡng mẹ để trả ơn sinh thành. Mong các bạn chia sẻ cùng tôi.

Thuận

Related Posts:

  • Tôi mất vợ vì mâu thuẫn khi hỏi cướiTình yêu thật ngọt ngào khi chúng ta được yêu và được đến với nhau, nhưng thật đau khổ khi ta vẫn yêu thương mà lại không được đến với nhau, giờ chỉ còn đau khổ, tuyệt vọng và nước mắt. Tôi 34 tuổi, em 28 tuổi, em rất dễ thươ… Read More
  • Vợ quan hệ bất chính với người khác mà một năm tôi mới biếtTôi rất đau khổ khi phải lên đây viết tâm sự, vợ chồng tôi đều là công chức, thu nhập ổn định, không giàu có nhưng đủ chi tiêu trong cuộc sống bây giờ. Không phải khoe nhưng tôi là người chồng rất chăm chỉ, luôn lo lắng việc … Read More
  • Gửi em, cô gái không tên trên chuyến tàu đầu xuânTôi 27 tuổi, người miền Trung, đang làm việc trong Nam. Sự việc không có gì nếu như không có chuyến tàu đó và câu chuyện diễn ra chỉ một đêm nhưng đến giờ vẫn cho tôi cảm giác bồi hồi, nhớ nhung, hối tiếc. Tôi và em gặp nhau … Read More
  • Có nên tha thứ khi chồng hứa sẽ quên bồVợ chồng tôi lấy nhau được 10 năm và sống hòa hợp, hạnh phúc. Chúng tôi yêu nhau khi còn sinh viên nên rất tôn trọng nhau. Hơn một năm nay anh đi học vào cuối tuần, xa nhà, tôi không ngờ trong khoảng thời gian này anh đã cặp … Read More
  • Vì mưu cầu hạnh phúc tôi đã đánh mất emTôi, một chàng trai 26 tuổi mang trong mình những hoài bão lớn lao về sự nghiệp và hạnh phúc gia đình. Với tôi cuộc sống không hẳn là một thước phim như người ta thường nói mà nó là sứ mệnh. Sứ mệnh với gia đình, với xã hội v… Read More

0 nhận xét:

Đăng nhận xét

Được tạo bởi Blogger.

SỮA ONG CHÚA TODAY BEE

SỮA ONG CHÚA

MẬT ONG TODAY

Mật ong today

SỮA ONG CHÚA

CUA GO DUC TIEN

Popular Posts