Tôi 26 tuổi, được mọi người xung quanh đánh giá là vui vẻ, ngoại hình ưa nhìn, đang sống và làm việc tại Sài Gòn, quê tôi ở một tỉnh miền Trung. Từ nhỏ đến nay tôi luôn ý thức mình là con nhà nghèo nên không đua đòi với bạn bè, chỉ lo học hành. May mắn tôi cũng được học tại một trường đại học có tiếng, tại đây tôi quen anh, bằng tuổi tôi và quê ở miền Nam. Anh là mối tình đầu, đến với nhau bằng sự đồng điệu từ nếp nghĩ đến cách sống. Tôi luôn cảm phục anh vì ý chí, cách sống và sự nhân hậu. Chúng tôi yêu nhau, cùng nhau trải qua thời sinh viên nhiều khốn khó và sau này là thời gian bỡ ngỡ vào đời.
Chuyện chẳng có gì nếu nhà tôi không nợ nần, ba mẹ phải lo nhiều chuyện nên nợ ngân hàng, nợ bà con nội ngoại. Tôi mặc dù có đi làm và phụ giúp gia đình lo cho em nhưng số nợ kia thì không lo nổi. Tôi kể anh nghe về chuyện của gia đình mình, biết anh buồn nhưng rồi thôi. Anh vẫn lo lắng, đưa tôi về nhà chơi. Tôi biết anh thương tôi thật lòng, nhưng càng được anh chăm lo, tôi càng thấy dằn vặt. Tôi cứ nghĩ nếu khi xưa anh không chọn tôi thì anh giờ đây sẽ khác, có thể anh sẽ tìm được người thích hợp hơn tôi, hoặc tìm được người con gái có gia đình khá giả hơn, sẽ giúp đỡ anh sau này.
Lần về nhà anh gần đây nhất, thấy ba mẹ anh có ý muốn hỏi cưới tôi, nếu tôi khi xưa có lẽ sẽ vui khôn tả (vì sau nhiều khó khăn, khác biệt về tôn giáo, quê quán, lời ra tiếng vào của các chị anh, tình yêu chúng tôi đã được chấp nhận). Giờ tôi rối bời lắm, yêu anh nhưng thật sự không muốn anh vì tôi mà khổ. Tôi phải làm sao đây?
My
0 nhận xét:
Đăng nhận xét