Tôi và chồng lấy nhau được 2 năm, có cậu con trai một tuổi. Anh 27 tuổi, có bằng đại học nhưng đến nay chưa có công việc ổn định. Tôi học đến năm 3 đại học thì nghỉ vì hoàn cảnh gia đình. Tôi và chồng quen rồi yêu nhau từ thời còn đi học, tính đến nay cũng 10 năm. Ấn tượng về anh trong tôi là người hiền lành, ít nói nhưng biết quan tâm người khác. Chúng tôi yêu và trải qua quãng thời gian sinh viên khó khăn cùng nhau. Anh luôn yêu thương tôi như ngày đầu và kiềm chế không vượt qua giới hạn dù chúng tôi sống cùng, nhưng cũng chính những ngày tháng đó tôi nhận ra hai đứa không hợp nhau.
Anh lộ ra bản chất cộc cằn, gia trưởng, hay la mắng, thậm chí vài lần đánh tôi vô cớ. Tôi cố gắng nhưng rồi biết mình chẳng thể nào thay đổi được anh. Tôi vài lần quyết định buông tay nhưng lần thì anh đòi chết khiến tôi lại mềm lòng, lần thì thương mẹ anh năn nỉ để anh thi tốt nghiệp đã. Cuối cùng tôi cũng cưới vì anh trong mắt mọi người quá hiền lành, đáng thương. Tôi chấp nhận đánh đổi cuộc đời mình những mong anh sẽ thay đổi, vậy mà lời anh hứa chỉ như cơn gió. Giờ đây chứng kiến cảnh chồng mình hỗn hào nhưng tôi không làm gì được. Cha vì lo cho anh chưa có việc nên đốc thúc đi tìm, người già đôi khi cằn nhằn nhiều khiến anh tự ái rồi giận hờn vô cớ, kiếm chuyện bắt lỗi rồi nói vợ con coi thường. Tôi luôn an ủi chồng để anh đừng áp lực, rồi tôi còn mượn tiền mẹ đẻ cho anh đi cà phê với bạn bè vì sợ anh ở nhà nhiều sẽ bức bối. Vậy mà nhiều khi tôi vẫn bị anh chửi, rồi còn chửi cả đứa em kém 10 tuổi dù nó chẳng làm gì. Có đứa con nào gọi cha mẹ bằng thằng, bằng con như anh không? Nhiều lúc tôi đau lòng lắm, phải làm gì đây?
Hằng
0 nhận xét:
Đăng nhận xét