Tôi 31 tuổi, có một con gái 8 tháng tuổi. Sau khi kết hôn, tôi và chồng sống trong căn nhà do ba mua cho. Cuộc sống vợ chồng không hạnh phúc. Tôi và anh thường xuyên tranh cãi. Từ khi kết hôn anh không có công việc ổn định nên thường xin tiền tôi để tiêu xài. Thậm chí, khi nhập viện tôi cũng phải lấy tiền để dành ra chi trả. Gia đình nội ngoại không ai giúp đỡ giữ cháu, chồng ở nhà chăm vợ được một tháng thì đi làm. Tôi ở nhà nuôi con cho đến khi bé được 4 tháng thì chồng bỏ nhà đi vì tranh cãi. Khi đó, vì không thể vừa chăm con nhỏ vừa chạy ra ngoài đi chợ mua sắm sinh hoạt hàng ngày nên tôi về nhà ba má ruột sống. Con nhỏ nhờ bà ngoại giữ được hai tháng thì phải cho đi nhà trẻ (lúc đó con 7 tháng) vì bà thường xuyên than mệt.
Mẹ thường xuyên nổi cơn tam bành từ khi tôi còn nhỏ, quan hệ mẹ con như kẻ thù. Bà chửi tôi suốt. Hầu như từ khi mẹ sinh thêm hai em là bao bực tức đều trút xuống đầu tôi. Bà nhiều lần nhéo tôi thâm tím hai tay và đùi. Khi tôi lớn rồi bà hay tung cước đá và đánh vào đầu tôi. Bà bị trầm cảm và tự kỷ nặng, không thích giao du với ai. Khi có khách đến bà hay mắng chửi đuổi họ đi hoặc cự nự. Ở nhà, bà không nấu nướng từ khi tôi 12 tuổi cho đến giờ nhưng lại dành rất nhiều thời gian để sắp xếp đồ đạc trở về vị trí cũ. Bất cứ thứ gì, thậm chí chỉ là tờ giấy, hũ đựng gia vị, hay nội thất trong nhà đều phải để đúng vị trí mà bà thích; nếu ai đó xê dịch đi một chút bà sẽ để lại vị trí cũ bằng mọi giá. Nếu không được, bà sẽ nổi cơn tam bành.
Từ khi tôi về lại nhà cũ sống chung đã bị bà thường xuyên chửi bới, lăng mạ với mức độ càng ngày càng nặng nề. Dù bà biết trong lòng tôi đang buồn vì cuộc hôn nhân trên bờ vực thẳm và áp lực công việc nhưng vẫn thường xuyên cáu gắt, chấp nhặt tôi từ tí. Hầu như khi bà không vừa ý tôi việc gì đều im lặng, sau đó gom nhiều việc lại và bùng nổ khiến tôi bất ngờ. Mẹ ở nhà không nấu nướng, đi chợ, rửa chén mà hầu như chỉ cầm chổi quét nhà và thỉnh thoảng giữ cháu thôi. Đỉnh điểm của sự việc là khi tôi đang làm tại công ty thì bà gọi điện kêu về giữ con vì bà bị phỏng tay. Tôi báo lại không thể về liền được vì bận việc nhưng có nhờ dì ghé giúp mẹ. Thế mà mẹ không chịu, gào thét trong điện thoại bắt tôi phải về.
Vừa về đến nhà tôi đã bị mẹ lao vào đánh mạnh vào đầu khiến mặt mày tối tăm. Hóa ra bà phật ý chuyện tôi cho con ăn xong không lau dọn làm kiến lửa bu lên cắn bà bị sưng tay. Rồi bà còn kể lể đã giữ con cho tôi mà không cho bà tiền và nhiều chuyện lặt vặt khác mà tôi không hề để ý. Bà đập bể chén và các vật dụng trên bàn ăn, ghét lây sang con gái của tôi. Tôi quá ức vì đang trong cảnh yếu thế, lại bị chính mẹ đẻ của mình sỉ nhục không thương tiếc nên chỉ muốn chết đi cho rồi. Con gái nhỏ 8 tháng chứng kiến cảnh này mà giữa đêm đang ngủ đã khóc thét lên. Những lúc như vậy, mặc dù ba có can ngăn nhưng mẹ đều không nghe và chửi bới cả ba. Tâm lý của tôi bây giờ hết sức đau khổ, tưởng như sắp phát điên. Tôi muốn bỏ đi nhưng còn con gái quá nhỏ nên vẫn phải ở lại để nương nhờ cha mẹ. Mong được các bạn chia sẻ.
Thủy
0 nhận xét:
Đăng nhận xét