Anh hơn tôi 9 tuổi, chúng tôi quen nhau được nửa năm, ngày đầu gặp anh tôi cũng không có ấn tượng gì, chỉ coi như những người bình thường khác. Dần dần làm việc chung tôi mới thấy anh dễ mến, có trách nhiệm với công việc và gia đình, từ đó tôi mến anh, 2 đứa cũng quý nhau. Thông qua người quen tôi biết anh đã trải qua một đời vợ. Trong quá trình làm việc chúng tôi cũng nảy sinh tình cảm, từ đó chúng tôi quen nhau. Tôi tìm hiểu nhiều hơn mới biết cuộc hôn nhân của anh không hạnh phúc, có vẻ đối với anh nó để lại hậu quả nặng nề. Anh nói vẫn yêu và muốn cho mình một cơ hội nhưng cưới thì chưa.
Chúng tôi nói chuyện với nhau hàng ngày vì công việc nhưng có khi cả tháng mới gặp một lần. Tôi cảm nhận hình như anh không còn tình yêu, chỉ đáp lại tình cảm của tôi vì tôi là người chủ động. Chúng tôi ở xa nhau, đôi khi muốn gặp anh tôi lại leo lên xe khách về tỉnh thăm anh, những lúc như vậy anh rất quan tâm tôi nhưng khi ai về nhà người đó anh lại chẳng bao giờ lên thăm tôi, dù anh đôi khi vẫn đi công tác ngang qua Sài Gòn.
Đôi lúc tôi giận sự lạnh nhạt của anh, 2 đứa lại cãi nhau. Anh nói không muốn làm ai buồn thêm nữa. 6 tháng trôi qua, nói thật tôi không nắm bắt được anh, người ta nói không có cái gì đúng hay sai, chỉ có đúng thời điểm hay không thôi, nói thì nói thế chứ có ai biết chính xác được thời điểm nào là đúng, là sai.
Có thể anh hời hợt hay do tôi quá nhạy cảm, có nên cho anh thêm thời gian, chờ đợi anh hàn gắn vết thương để khi đến với tôi anh sẽ có một khởi đầu mới, quên đi những chuyện buồn của quá khứ. Lễ này anh không bên tôi mà về với gia đình, tôi buồn nhưng trân trọng anh vì điều đó. Có lẽ 6 tháng chưa đủ dài cho một tình yêu, cho quãng đường dài phía trước của 2 đứa. Anh từng tổn thương nên tôi sẽ kiên nhẫn thêm với anh, hy vọng sự chờ đợi của tôi sẽ có được kết quả tốt, cái gì mình trân trọng nó mới đáng quý. Chúc các bạn kỳ nghỉ lễ vui vẻ.
Khanh
0 nhận xét:
Đăng nhận xét