Thứ Tư, 12 tháng 10, 2016

Tôi lập gia đình năm 2009 có 2 cô con gái. Vợ chồng tôi lập nghiệp xa quê, trước đây vợ làm tư nhân đủ chi tiêu cá nhân, cách đây 3 năm tôi xin cho cô ấy vào làm cùng trong một tập đoàn nhà nước, thu nhập cả 2 gần tương đương nhau. Tôi là một người đàn ông bình thường, người của gia đình, không chơi bời nhậu nhẹt, thường làm việc xong là đón con, rồi về nhà, chỉ những lúc công ty hoặc phòng có tổ chức tiệc mới tham gia. Tôi cũng nấu ăn, rửa bát, phơi đồ, lau nhà, tắm cho con, bồng con, ru con ngủ… nói chung việc nhà thường chia đều 50:50. Cuộc sống nhà tôi cũng bình thường như bao gia đình khác, thậm chí người ngoài nhìn vào đánh giá chúng tôi rất hạnh phúc.

Chúng tôi không giàu nhưng cũng có đồng dư, sống ở tỉnh mà tổng thu nhập 2 vợ chồng trên 30 triệu/tháng, mỗi năm trừ hết chi tiêu cũng dư được khoảng 200 triệu. Gần đây tôi có đầu tư thêm bất động sản nên cũng kiếm thêm được khoảng 100 triệu mỗi năm, cuộc sống cũng khá thoải mái. Chỉ có một vài vấn đề cần chia sẻ:

Thứ nhất: Vợ rất ghét gia đình phía nội, dù không làm dâu một ngày. Cô ấy ít thăm hỏi gia đình nội, ít thân với mọi người, chỉ do liên quan đến vấn đề tôi cho tiền phía nội. Bố mẹ tôi không có thu nhập nên thường mỗi tháng tôi gửi cho bà một triệu, thỉnh thoảng có cho bố một triệu tiêu vặt, rồi đôi khi trong nhà có việc thì mấy anh em thường góp vào, lần góp nhiều nhất là mỗi người 20 triệu để sửa nhà đã xuống cấp (để công bằng tôi cũng bảo vợ gửi biếu ngoại 20 triệu). Vợ tôi thường cằn nhằn về tiền bạc mỗi khi tôi cho tiền phía nội, cô ấy bảo nội ngoại phải công bằng, tôi cũng bảo em xem mỗi năm cho nội bao nhiêu tiền thì cộng lại cuối năm về ngoại mình mua sắm đồ đạc thêm cho nhà ngoại. Cô ấy hét lên nếu cho như thế thì còn tiền đâu nữa mà sống.

Tôi thật không hiểu nổi, thường thì mỗi năm cho tiền nội thường chênh lệch với ngoại trung bình khoảng 15 triệu/năm, mà chúng tôi cũng dư khoảng 300 triệu/năm, hiện tại đã tích lũy được gần 1,5 tỷ. Cho người thân trong gia đình chứ có cho ai đâu mà tiếc rẻ. Hơn nữa bố mẹ tôi làm nông, giờ già yếu rồi không có thu nhập, chỉ trông chờ vào mấy anh em, ai có bao nhiêu thì cho, không đòi hỏi. Chỉ những lúc ốm đau, cần mổ hay chữa bệnh gì mấy anh em mới góp đều để giúp ông bà chạy chữa. Bố mẹ đã rất cực khổ để nuôi mấy anh em tôi ăn học đại học đàng hoàng, vậy mà muốn báo hiếu cũng không xong. Thật xấu hổ nếu ông bà nội mà biết vì mấy đồng tiền lại khiến tôi khổ tâm thế này thì ông bà cũng không nhận.

Phía nội tôi rất tình cảm, hay giúp đỡ vợ chồng tôi. Mẹ cũng hay tâm sự với vợ tôi, bà bảo là làm vợ thì nên làm thế này, thế kia để chăm chồng con, rồi nấu cho chồng ăn gì, bà nói rất nhẹ nhàng, do thế hệ của bà thường như vậy. Vợ tôi lại rất cay cú, bảo tại sao cô ấy lại phải như thế, thế hệ này rồi nam nữ công bằng, việc gì cô ấy phải thế này thế kia. Tôi thường nói với vợ là hãy chấp nhận cuộc sống ở mức độ tương đối, đừng quá xét nét mọi việc, chỉ mong gia đình yên ổn, con cái khỏe mạnh, trải qua được giai đoạn chăm 2 con nhỏ là hạnh phúc lắm rồi.

Gần đây khi ông nội vào để cúng thôi nôi cho cháu, tôi có biếu một triệu, trước đó có đưa một triệu để ông trả tiền mua điện thoại, rồi góp 3 triệu để ông mổ mắt. Vợ bảo tôi chi tiêu thoáng với phía nội nên lại gây sự, mỗi lần gây sự thường hay nói mấy câu đại loại như: “Tôi không muốn có bất kỳ quan hệ nào với nhà ông, rồi ông thì lúc nào nhà nội cũng nhất, về mà sống với cái nhà của ông, làm gì làm đừng để ảnh hưởng đến người khác”, vợ thường lôi cả nhà nội ra nói này nói kia, rất thiếu tôn trọng. Tôi thật sự buồn vì những câu nói đó, suy nghĩ nhiều, hút thuốc nhiều, mới 35 tuổi mà tóc đã bạc trắng cả đầu. Tính tôi cũng rất nóng, nhiều lần bực quá ném vỡ cả điện thoại nhưng cũng rất kiềm chế chưa đánh cô ấy lần nào.

Sau lần gây sự đó tôi suy nghĩ nhiều và đề nghị, mỗi tháng mỗi người trích ra 50% lương để tiêu trong nhà, 25% lương góp lại để tích lũy chung, còn lại 25% lương độc lập, tiêu vặt cá nhân, cho nội, ngoại gì đó tùy ý, ai muốn cho bao nhiêu tùy khả năng mình tiêu mỗi tháng và đừng để ý gì đến khoản cho của mỗi người. Hiện tại tài khoản tôi tiêu chung trong nhà 2 thẻ, mỗi người mỗi cái, tài khoản của cô ấy tôi không đụng tới để tự cô ấy giữ làm tiền tiết kiệm chung, những khoản tiền tiết kiệm cô ấy quản lý. Tôi đề nghị vậy để tự mình sẽ cân bằng trong 25% lương còn lại đó tiêu hàng tháng và cho phía nội không ảnh hưởng gì đến tiền chung.

Thế mà khi nghe vậy cô ấy nổi đóa lên, bảo muốn vậy trừ khi là ly thân hoặc ly hôn, tôi cũng điên tiết lên nói vậy thì ly hôn luôn đi. Từ sau lần đó tôi cũng rất buồn và thất vọng với vợ, tôi đi đi về về chơi với con nhưng không nói với vợ lời nào, còn cô ấy có vẻ hối hận vì lời nói nên cũng cố làm hòa. Tôi không biết phải thế nào đây? Xin nói thêm vợ tôi là người rất cứng đầu, cô ấy chưa bao giờ chịu nhường hoặc rất khó thay đổi quan điểm, chỉ riêng vấn đề tiền bạc mà cả 8 năm trời chung sống tôi đã không thuyết phục được. Rồi chuyện vợ chồng nữa, cô ấy quan điểm rằng tình dục như một thứ gì đó xấu xa, một việc đáng xấu hổ nên quan hệ vợ chồng rất nhàm chán. Khi mới cưới thì tuần được đôi lần, giờ tháng khoảng một lần, người cứ đơ như khúc gỗ. Khi gần gũi thì lấy gối hoặc chăn trùm kín mặt lại, một mình tôi loay hoay riết rồi cũng chán nản, nói biết bao nhiêu lần nhưng cũng không sửa đổi, không phối hợp.

Tôi là người sinh lý khá mạnh nên rất bức xúc, mỗi lần muốn gần gũi tôi đều phải chủ động sắp xếp cho đứa lớn xem phim hoặc đi ngủ, cho đứa sau bú sữa ru ngủ. Vợ đã không giỏi vun vén, sắp xếp mà nhiều khi tôi lo cho 2 đứa ngủ xong thấy vợ cũng ngáy khò khò luôn. Tôi thấy làm đàn ông sao mà nhục thế, nói chuyện góp ý thì cô ấy bảo con người gì mà khi nào cũng chỉ biết có chuyện đó, tôi cũng đành chịu không biết phải nói gì, có phải do tôi quá hiền hay không?

Minh

0 nhận xét:

Đăng nhận xét

Được tạo bởi Blogger.

SỮA ONG CHÚA TODAY BEE

SỮA ONG CHÚA

MẬT ONG TODAY

Mật ong today

SỮA ONG CHÚA

CUA GO DUC TIEN

Popular Posts