Gửi em, vợ sắp cưới của người bạn trong: "Vợ sắp cưới ghen với ân nhân của tôi". Chị là cô bạn học ngày xưa. Bạn chị gửi cho link với lời đùa "để sau này có lỡ bị đánh ghen còn biết là tại sao". Do chị không gặp em nên viết vài lời để thực hiện lời hứa với bạn, giải thích đến em vài lời. Em gái ơi, đừng tự làm khổ mình và người mình yêu bằng những chuyện này nữa khi mà đối tượng bị em ghen không hề hay biết. Chị nghĩ người yêu của em (bạn chị) không dám gửi link bài trước cho em đọc đâu nhưng nếu có đọc được em cũng đừng buồn nhé, mọi người muốn em mở lòng hơn thôi. Còn những bình luận nói bọn chị nên yêu nhau thì em đừng bận lòng; quá khứ, hiện tại, tương lai đều không có chuyện đó đâu. Chị có hạnh phúc của riêng mình nên em không cần lo lắng.
Chuyện cũ nghe kể thì đẹp đẽ, lung linh, thực tế cũng trần trụi lắm, gọi "mày" xưng "tao" thôi (bây giờ vẫn không đổi cách xưng hô em nhé). Chị cũng không ngờ anh ấy nhớ nhiều và kể hay đến vậy, đến nỗi chị phải đọc đi đọc lại mấy lần mới dám xác định là đang nói về mình. Chị cũng nói rõ bản thân là một trong những người bạn đầu tiên của anh ấy ở trường huyện, còn giúp đỡ anh ấy có nhiều người lắm, họ thông qua trung gian là chị, nên em không cần đề cao chị rồi mặc cảm (nếu có). Anh ấy mang lại cho bọn chị rất nhiều điều mới mẻ, dạy cho bọn chị nhiều kỹ năng sống, làm cho cuộc đời đi học thú vị hơn. Em cũng trải qua thời học sinh rộn tiếng cười bên bạn bè thì bọn chị cũng vậy. Còn lúc anh ấy bị trầm cảm, chị nghĩ ai trong lúc đó cũng làm như thế khi nhìn bạn chơi bao năm gặp khó khăn, cũng là nhiều người đóng góp qua trung gian là chị, hơn chút xíu là ngồi nghe cái kẻ đang chán đời đó than vãn rồi trao đổi với bác sĩ, nên được gọi là "đồng hành". Qua vụ đó chị cũng có kinh nghiệm thực tế về "trầm cảm" nên cũng không thiệt gì.
Có lẽ do bạn chị thật thà, khô khan không biết dỗ phụ nữ nên mới làm em buồn lòng và đẩy mâu thuẫn đi xa như vậy. Nhưng em yêu anh ấy thì hãy chấp nhận cả ưu, khuyết điểm nhé. Em cũng đừng so sánh vị trí của em và chị trong anh ấy, so sánh vậy rất khập khiễng, em là người yêu sau này là vợ, là mẹ của các con anh ấy; còn chị là bạn. Em cũng đừng hỏi những câu như em và chị rớt xuống nước thì anh cứu ai; anh ấy sẽ cứu em, còn chị biết bơi, chị sẽ tự bơi vào. Chị cũng rất tự hào có một người bạn như bạn ấy. Trong đời người dễ gì được chứng kiến gương phấn đấu vươn lên sống động và thực tế như vậy. Chị cũng hay kể về bạn ấy với người yêu, gia đình, bạn bè, đồng nghiệp, sau này cũng sẽ kể cho con cháu để làm gương.
Dù chị có là bạn học, ân nhân, tri kỷ gì đó thì cũng là quá khứ, em mới là người đồng hành trong hiện tại và tương lai. Anh ấy cũng không phải lựa chọn giữa tình yêu và tình bạn. Bọn chị đâu có phản bội, chơi xấu hay cãi nhau đến mức không nhìn mặt nhau mà gọi là tuyệt giao. Bọn chị cũng không phải là bạn tâm giao để phải liên lạc tâm sự mỗi ngày. Nếu em muốn anh ấy không liên lạc với chị cũng không sao cả. Bây giờ mọi người bận rộn với cuộc sống riêng nên cũng không có thời gian tụ tập, không có việc gì cũng không cần liên lạc. Chị chưa từng nghĩ mình là "ân nhân" của anh ấy nên cũng chẳng nghĩ anh vong ân như anh nói, mà anh ấy nhớ nhiều như vậy thì vong ân chỗ nào. Nếu trong tương lai anh ấy cần sự hỗ trợ từ bạn bè thì bạn bè vẫn ở đây. Chị và các bạn sẽ cùng với em hỗ trợ cho anh, nhưng chị thật tâm không mong điều đó xảy ra, anh ấy đã vất vả nhiều rồi, chị mong anh có cuộc sống bình yên.
Về gia đình và dân làng của anh ấy, họ rất chất phác và tình nghĩa. Em đối xử tốt với họ một, họ đối xử tốt lại với em trăm lần. Khi gặp em thì họ kể về chị, còn nếu gặp chị hay ai khác thì họ kể về em. Hãy mở lòng ra và đối xử chân thành, em sẽ nhận được tấm chân tình từ họ. Chị hy vọng ngày đó khi có dịp ghé làng sẽ nghe mọi người khen ngợi con dâu của làng đến mức chị phải ghen tị sao bạn mình cưới được vợ tốt thế.
Lời cuối cùng chị muốn: Anh ấy yêu em vì chính em nên không cần mặc cảm, tự ti với ai hết. Hãy là chính mình và chia sẻ cuộc đời này với anh ấy. Chúc hai bạn thật hạnh phúc.
Tuyền
0 nhận xét:
Đăng nhận xét